Xa Rồi


Đã bao lâu rồi mình ở bên nhau

Từng buổi hẹn hò sánh đôi dạo phố

Từng lúc bên nhau ngắm hoàng hôn rực lửa

Mặt trời lặn bên kia sông Sài Gòn.


Những hôm anh thi, em gác mà thương

Anh không dám cựa mình vì sợ em khó xử

Thương nhau thật nhiều vẫn thấy như chưa đủ

Dìu dắt nhau đi suốt những chặng đường.


Xa làm sao khi tình mắc tơ vương

Em bị ốm, anh thắt từng khúc ruột

Hôn môi thật nhiều cho em đừng khóc

Hôn lên mi hiền cho nước mắt thôi rơi.


Vậy mà chỉ một phút bồng bột thôi

Anh vô cớ bỏ đi không lời từ giã

Đau xót nào bằng, tim em hóa đá

Chơ chỏng giữa đời, chết lặng thương đau.


Xa thật rồi, mình lạc mất nhau

Trời quên nắng, gió quên lùa tóc rối

Lũ chim thôi ríu ran mời gọi

Môi ngoan này tắt lịm lời yêu.



Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn