Về Với Miền Trung


Mẹ ơi!

Nhà mình có sao không?

Chưa kịp nghe được gì từ mẹ

Văng vẳng bên kia

Tiếng gió mưa gào xé

Tiếng nước sâu oàm oạp vỗ tường

Tiếng cháu thơ khóc ré mà thương

Tiếng bà dỗ:

“Lặng đi, bà nghe điện bác”.


A lô, a lô …..

Tiếng mẹ sao gấp gáp

Nhà mình ngập hết rồi

Cả xóm thành sông

Trời gây chi nên trận bão giông

Bạn Để lũ nhỏ, lũ to

Càn quét xóm làng

Hoang tàn cả khúc ruột Miền Trung yêu dấu.

Tang tóc đổ về

Trời xanh có thấu

Con khóc ròng trong điện thoại mẹ ơi.


Thương lắm Miền Trung 

Dẫu tận xa xôi 

Chúng con cùng sẻ chia tình yêu,

Sẻ chia từng hạt cơm, manh áo

Cùng nhau vượt không gian, giông bão

Về

Vỡ òa 

Cùng khúc ruột Miền Trung./.

 

TP.HCM, 10/ 2010


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn