Trống Vắng


Linh hồn kẻ đơn côi

Trống vắng

Triền miên

Sau những nói cười,

Buồn tênh

Sau những cuộc chơi

Hẹn hò...

Vô nghĩa.


Sau mỗi bận trở về lặng lẽ

Hồn hoang vu gặm nhấm nỗi xót đau

Người vốn yêu người nào phải yêu nhau

Lời đắm say chỉ là lừa dối.


Còn lại một mình, lạnh lùng vò gối

Nước mắt lăn dài òa vỡ giữa thinh không.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn