Trả Nợ Cho Người


Em mắc nợ anh 

Mắc nợ vần thơ vụng về bổi hổi

Mắc nợ buổi sáng cà phê 

gặp ánh nhìn bối rối 

Mắc nợ những hẹn hò

để gió đến lao xao.


Em mắc nợ anh

Mắc nợ cả trời sao

Nhấp nháy gọi mời

mà chẳng bao giờ tới

Một sớm mai kia

Mỏi mòn thôi chờ đợi

gặp – vỡ òa 

không hò hẹn mà nên. 


Em trả nợ anh bằng tay ấm lạt mềm 

Bằng mây tím mọng cả trời thương nhớ

Bằng nghĩa tình tháng năm chồng vợ

Trả nợ cho người 

em có cả yêu thương. 


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn