Tình Riêng

 

Đa tình đành phải đa mang

Mình không thương lại thương Nàng nơi nao

Mắt nai lúng liếng, má đào

Tà áo voan mỏng, đôi hài gót cao

Lòng anh xao xuyến, nôn nao

Eo cao thắt đáy... anh ao ước mình

Thà làm ngõ nhỏ xinh xinh

Thà làm cây Cúc, cây Quỳnh trước sân

Thà làm manh áo tứ thân

Thà làm khăn... vấn vương mình với ta

Trưa buồn, chiều nhớ, tối qua

Trộm nhìn thôi, chẳng dám ra ngỏ lời

Canh ba nàng ngủ mất rồi

Chỉ mình tôi đứng, tôi ngồi... không yên

Tình riêng ! Ơi hỡi tình riêng

Bao giờ tôi mới nên duyên cùng nàng?


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn