Tìm Cỏ Vong Ưu

 

Một mình em tìm cỏ vong ưu

Để quên đi hình anh

Quên đi những phút giây chúng mình kề cận

Quên hết thảy những yêu thương, sầu hận

Quên hết sự đời ngang trái chua cay.


Em tìm hoài như một kẻ say

Lang thang giữa dòng đời bề bộn

Chân mềm buông bước dài sầu muộn

Chẳng thấy nơi nào ngọn cỏ vong ưu.


Chẳng thấy nơi nào để em lãng quên

Anh - kẻ lạnh lùng hồ như ác độc

Ám ảnh hồn em mỗi lần nhắm mắt

Bóp nghẹt tim này khắc khoải từng đêm.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn