Đêm
Đồng hồ điểm 2 giờ sáng
Anh
Say sưa giấc ngủ mộng vàng.
Em
Trở trăn vuông tròn suy nghĩ
Chuyện chúng mình
Sợi chỉ mong manh.
Yêu thật nhiều
Tình hệt bức tranh
Vẽ bốn mùa
Có mưa và nắng
Có lúc anh nồng nàn cháy bỏng
Lửa tình thiêu rụi cách ngăn.
Có lúc anh là những tảng băng
Đông cứng tất
Không ngoại trừ lời hứa
Có lúc anh như một cơn mưa nữa
Vỗ về
Bên em
An lành.
Em muốn anh mãi mãi là anh
Không ở trong bức tranh
Mà bước ra từ cuộc đời có thực
Hôn em thật nhiều
Bên em mỗi lúc
Buồn
Vui
Hạnh phúc
Khó khăn.
Hãy là anh
Tình không là sợi chỉ mong manh.
Chuyên mục:
Thơ