Tha Thứ



Tha thứ cho anh

Em trở nên điềm tĩnh

Dịu hiền hơn cả lúc yêu

Cả lúc bên anh dạo phố mỗi chiều

Tay vòng eo

Khẽ ghé vai, mắt nhắm

Cảm giác ngọt ngào

Hạnh phúc tình yêu.


Tha thứ cho anh

Em về bến cô liêu

Vùi chôn vết thương lòng tế điếng

Chết lặng hồn người

Lạnh cóng thương yêu.


Tha thứ cho anh

Em thanh thản bao nhiêu

Khi nhìn thấy anh vui tình duyên mới

Đây là cô gái thứ bao nhiêu

Đâu là người đàn bà cuối

Của anh – người đàn ông trăng hoa?


Tha thứ cho anh

Là duyên kiếp đã qua

Không mắc nợ, thuyền không về bến đỗ

Em trẩy hội mùa xuân

Nhìn chồi non lộc trổ

Khẽ mĩm cười – Em tha thứ cho anh.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn