Sinh Nhật

 

Mẹ sinh em ra

Ngày này của ba mươi năm trước.

Nâng giấc, vỗ về - bao nhiêu mong ước

Hạnh phúc an lành mãi mãi theo em.


Anh đón em đi

Ngày tuổi đôi mươi.

Thời thiếu nữ mỗi tươi hồng má phấn

Đôi ngực căng phập phồng nhựa sống

Trái tim say hi vọng tràn đầy.


Và đến hôm nay

Cũng ngày này của bao năm trước

Ngọn nến màu bập bùng

Soi hàng mi ngấn nước

Chút lửa hồng đâu ấm nổi tim em.


Thời gian đi qua

Vẽ nét ưu phiền

In hình nỗi cô đơn lạnh vắng

Thêm một lần lòng tái tê sầu lắng

Hạnh phúc nơi nào, sao không đến cùng em?


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn