Sau Những Ngày Xa

 

Phượng đỏ bừng thắm những cành cây

Lũ ve sầu cũng râm ran gọi bạn

Giục lòng ta từ khát khao cháy hạn

Bạn bè ơi năm tháng có nguôi ngoai.


96 xa rồi mỗi đứa một nơi

Đường đời đẩy đưa mỗi phương một đứa

Sài Gòn, Vĩnh long, Cần Thơ, Bà Rịa...

Đứa theo chồng về mãi tận Sóc Trăng


Năm tháng đong đầy khắc khoải, chờ mong

Giờ gặp mặt - những vui, hờn, thương nhớ

Đứa mỏi mòn nét xuân thôi rạng rỡ

Đứa âu lo đượm những u sầu


Đứa vô tư phảng phất chút thanh tạo

Mỗi mảng đời riêng với bao nỗi niềm vướng bận

Song nỗi lòng vẫn chứa chan sâu đậm

Kỷ niệm ngọt ngào - phòng nhỏ “23”


Gặp nhau rồi ôn chuyện những ngày qua

Lại cười ran như thưở xưa mười tám

Trời Cần Thơ bỗng sáng bừng xán lạn

Thoả mong chờ những năm tháng cách xa.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn