Ru Mình


À ơi nào ngủ đi ngoan

Đôi mi mỏng khép đa đoan cuộc đời

Bao nhiêu sóng gió buông trôi

Buộc ràng chất chứa rối bời lời ru.


Trời khuya đợi ánh trăng lu

Nắng cháy cạn hè đợi gió thu sang

Lá xanh đợi... nhuốm sắc vàng

Mi gầy mòn mỏi, đôi hàng lệ rơi.


Ngoan nào, chợp mắt đi thôi

Khẽ nhoẻn môi cười từ giấc mơ xinh.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn