Ru Em



À ơi ...

                                       … em gái!

Mẹ đứt hồn đổ bóng chiều hôm

Khi

             rút lòng nuôi em lớn

                                        chẳng khôn.

Em phụ công năm tháng học đường.

Vứt tấm bằng Đại học 

Quên luận văn Thạc sĩ

Em kinh doanh bằng vốn tự có của mình.


À ơi ...

Chị thương bố tảo tần, hi sinh

Những mong em làm người rạng danh tiên tổ.


Em hoài phí tương lai thi

          bằng váy áo, phấn hoa

                       và những cuộc vui vô bổ

Ngập ngụa cuộc đời 

                                     Đau khúc hát à ơi!


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn