Quà Muộn


Mùa xuân nào đi qua

Trên cánh đồng cỏ dại

Cánh hoa nào sót lại

Với nắng hè nôn nao.


Và mùa thu mòn hao

Trên vai gầy mẹ gánh

Mái đầu xanh đen nhánh

Tuổi thơ con đi qua.


Mẹ ơi! Con nhận ra

Dáng mẹ về thầm lặng

Lưng còng còn ủ ấm

Cho đời con nảy mầm.


Và mẹ ơi! chồi xanh

Con lớn theo năm tháng

Trước cuộc đời xán lạn

Ước mơ bay cao vời.


Mẹ vẫn một mình thôi

Suốt một đời tần tảo.

Mẹ ơi con sẽ bảo

Mùa đông khoan đến gần.


Con sẽ là mùa xuân

Nở hoa hằng ước muốn

Xin một lần dẫu muộn

Về dâng tặng mẹ yêu.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn