Pho Tượng Không Hồn



Em đã viết rất nhiều

Chuyện ngày anh ra đi

Lưu dấu những ngày anh còn đó

Trái tim em từ đây bỏ ngỏ

Trống tuênh.


Một gợn mây cũng gợi nỗi buồn tênh

Con đường vắng anh chẳng còn ai qua nữa

Làn gió nhẹ cũng sắt se nổi nhớ

Dẫu đông.


Phố xá Sài Gòn những ngày cuối xuân

Hiu hắt nắng, trái Sao xoay lạc lối

Gim hờ hững lên tóc mai hất vội

Bóng cây chẳng kịp che đầu.


Con đường về mãi nơi đâu

Chân vô thức bước đi không định hướng

Không có anh, em chỉ là pho tượng

Không hồn. 


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn