Như Mây


Khi buồn anh sẽ làm gì 

Anh sẽ vẽ hình em lên nền trời xanh thẳm

Nơi ấy, tóc em bồng bềnh mây trắng

Má em hồng sắc nắng tinh khôi


Nơi ấy nước mắt em là hạt sương mai

Hoa lá xôn xao reo mừng hứng đợi.

Anh giật mình sợ trời kia hờn dỗi 

Mây vô tình cho gió cuốn trôi


Ngày không xanh nên ánh mắt quên cười

Em biến mất giữa bao la trời đất.

Hứa đi em, tình yêu là có thật!


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn