Nhớ


Đêm dài nợ mắt sâu

Sáng hôm thương nỗi nhớ

Chiều vương buồn vô cớ

Gió về đâu, về đâu?


Nắng gọi về tìm nhau

Vàng phai òa mái tóc

Giọt mồ hôi mệt nhọc

Mặn mòi lăn trên môi.


Lầm lỗi một đời thôi

Biết mai sau hối tiếc

Người xa rồi biền biệt

Giữ hồn tôi một đời.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn