Người Ơi Có Còn


Người về Hà Nội rồi

Mang theo chi nỗi nhớ

Nơi phương trời cách trở

Sài Gòn chiều mưa rây.


Người về tận chân mây

Mang hình em cuối phố

Chiều một mình vò võ

Đợi một dòng nhắn tin.


Người đi sao vô tình

Cho lòng em tan tác

Lời đá vàng biển cạn

Người ơi biết có còn.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn