Ngày Anh Ra Đi


Hôm đó

Gió chiều u u

Chân trời rặt một màu đỏ

Ngầu lên

Như lệ

Từ trái tim em đó

Tang thương.


Hôm đó

Em nghe như có một mùi hương

Lạ

Không phải của anh, của em

Không của người đàn bà nào cả.

Hình như

Mùi chia xa.


Hôm đó

Anh dứt áo đi ra

Khóa cửa trái tim

Khóa luôn cả tình yêu

Cả nụ cười, môi son má phấn

Khóa hết thảy yêu thương, thù hận

Em

Còn lại

Vô thường.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn