Muôn Trùng Sóng Vỗ


Cớ gì trời bỗng tuôn mưa

Giăng mắc đường đi muôn lối

Phượng già vặn mình tóc rối

Lá hoa nhàu nát tả tơi.


Cớ gì giăng mắc mưa rơi

Một thoáng nhìn nhau bối rối

Mà sao trái tim nông nổi

Bình yên bỗng hóa dại khờ.


Phải đâu là chuyện tình cờ

Sao hồn ngẩn ngơ, xao xuyến

Tình yêu là trời hay biển

Mà sao chẳng phút bình yên.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn