Cớ gì trời bỗng tuôn mưa
Giăng mắc đường đi muôn lối
Phượng già vặn mình tóc rối
Lá hoa nhàu nát tả tơi.
Cớ gì giăng mắc mưa rơi
Một thoáng nhìn nhau bối rối
Mà sao trái tim nông nổi
Bình yên bỗng hóa dại khờ.
Phải đâu là chuyện tình cờ
Sao hồn ngẩn ngơ, xao xuyến
Tình yêu là trời hay biển
Mà sao chẳng phút bình yên.
Chuyên mục:
Thơ