Mỏng Cánh Chuồn


Bông phượng cuối mùa khi ấy đã rời tay

Cây cỏ vu vơ cũng giấu bao điều lạ

Bông Vàng Anh sao cũng vàng hối hả

Khúc hát chiều buồn cũng lay động nôn nao.


Khi biết mong, biết nhớ, biết ước ao,

Biết nụ Tầm Xuân vẫn màu xanh biếc

Chợt ngoảnh lại mình - biết bao điều ngẩn tiếc

Cánh chuồn chuồn chở mất thuở ngây ngô.


Bông cỏ mật trong thơ ép đã khô

Bỗng trở mình gọi về thơm thơm lạ

Sân trường quen sao bỗng thương thương quá

“Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi!”.


Có phải rồi đây mỗi đứa một nơi

Khoác lên bờ vai một màu áo mới

Bông Vàng Anh hay cánh chuồn chới với

In hình hài lên sắc áo ngây thơ.


Ngày kia cuộc đời có chăng một giấc mơ

“Điều đầu tiên hãy nhớ về trường cũ”

Những vu vơ... cỏ cây... đắm mình một thuở

Và phút xao lòng bởi xanh nụ Tầm Xuân...


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn