Lời Ru Đêm


Em viết cho người dưới ngọn nến đêm

Khi đèn đô thị chập chờn rồi vụt tắt

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, chỉ một mình em khóc

Nước mắt nhạt nhoà hay ánh nến lung linh.


Từ ngày yêu anh, em ngoan hiền như một con chiên

Phục tùng lời thánh tình yêu chăn dắt

Hạnh phúc mong manh, trong veo như hạt sương trên mắt

Chớp – vô tình tan vỡ sao anh.


Ngày tháng bên nhau hò hẹn trăm năm

Bao thương nhớ, giận hờn kết thành chuyện tình yêu đôi lứa.

Anh đừng giấu tình yêu vào lòng bàn tay như thế nữa

Em vụng về, dễ lóng ngóng đánh rơi.


Giữ hộ em nơi ánh mắt, khoé môi

Sâu thẳm trái tim, tận cùng giấc ngủ

Mãi yêu người – riêng mình em ấp ủ

Câu hát ru người, ru đến trăm năm.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn