Kiếp nào em mắc nợ anh
Để giờ yêu nhiều đến thế
Một ngày vắng anh như thế
Thời gian ngừng trôi một đời.
Một ngày hờn dỗi nhau thôi
Tựa như trời giông bão nổi
Yêu người lòng không tiếc nuối
Dẫu người ngàn lời dối gian.
Người đi như gió mưa ngàn
Trút lên mình em thác lũ
Em đâu là người tình phụ
Nỡ lòng người ngoảnh mặt đi.
Người ơi thề thốt mà chi
Rằng yêu, rằng thương, rằng nhớ
Thôi đành để người mắc nợ
Lời thề với em nhé người!
Chuyên mục:
Thơ