Lời Thề Mắc Nợ


Kiếp nào em mắc nợ anh

Để giờ yêu nhiều đến thế

Một ngày vắng anh như thế

Thời gian ngừng trôi một đời.


Một ngày hờn dỗi nhau thôi

Tựa như trời giông bão nổi

Yêu người lòng không tiếc nuối

Dẫu người ngàn lời dối gian.


Người đi như gió mưa ngàn

Trút lên mình em thác lũ

Em đâu là người tình phụ

Nỡ lòng người ngoảnh mặt đi.


Người ơi thề thốt mà chi

Rằng yêu, rằng thương, rằng nhớ

Thôi đành để người mắc nợ

Lời thề với em nhé người!


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn