Hai Quê



Em là cô gái miền Trung

“Nơi đất cằn cày lên sỏi đá”

Ngọn gió Lào cháy khô chiều hạ để thể

Đợi đông về cắt buốt thịt da.


Nơi ngọt ngào câu ví dặm ngân nga

Hồn nhiên tuổi thơ lớn cùng năm tháng

Dòng lưu bút thay trò nhảy dây, bắn đạn

Cánh phượng ép mình thành kỷ niệm ngày qua.


Năm tháng cách xa về lại quê nhà

Tắm gàu nước giếng trong veo lại nhớ dòng phù sa ngầu đỏ

Nước lớn, nước ròng đôi bờ bồi lở

Bìm bịp kêu rặng dừa nước mỗi chiều.


Đêm nằm nghe rừng hát thông reo

Giật mình ngỡ ai đàn câu vọng cổ.

Miền Tây ơi ngấm vào tôi mấy độ

Nhung nhớ đôi đường thương lắm hai quê.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn