Hà Tĩnh Dấu Yêu



Con hứa rồi lại chẳng về thăm

Ngôi nhà đơn sơ thềm rêu ngói đỏ

Ngọn gió Lào cháy khô bờ cỏ

Con đường mòn, lối ngõ, vườn quê.


Sông La mải mê năm tháng vỗ về

Tắm mát chân đê trưa hè nắng đỏ

Ngàn Phố, Lam Giang nỗi niềm bồi lở

Hồng Lĩnh ngút ngàn thương nhớ khôn nguôi.


Nhớ thuở còn thơ theo mẹ lên đồi

Cào lá thông rơi những ngày nắng hạ

Gom lửa vàng sưởi mùa đông lạnh giá

Ngắt cánh hoa rừng thả suối trôi xa.


Thảng thốt giật mình, mười mấy năm qua

Con cứ hứa, mẹ cứ mong, cứ đợi

Cơm áo bộn bề, đường xa diệu với

Thèm lắm ngày về Hà Tĩnh dấu yêu ơi!


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn