Góc Trọ Hồn Người


Có khi nào người buồn như tôi

Như cơn gió thổi vào khoảng trống

Như dấu giày giữa sa mạc rộng

Có hay không tồn tại giữa vô hình?


Có khi nào người thui thủi một mình

Thổi hồn vào mây, mây trôi lạnh giá

Thổi hồn vào nắng, nắng úa vàng vội vã

Gọi vào thinh không đâu tiếng vọng về?


Có khi nào người làm một kiếp ve

Lạc tiếng rền vào chiều đông xứ lạ

Rơi vào đâu giọt nhân tình lã chã

Hồn người ở trọ về đâu?


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn