Con Đường Và Dấu Chân Yêu



Em cất bước ra đi

Ngoảnh mặt về phía xa xăm mờ ảo

Khoảng trống về xâm chiếm ngập lòng

Nặng trĩu

Phía sau lưng

Anh tiếc nuối, giận hờn.


Con đường gồ ghề những nấc thang

        Cát bụi

                  Trượt dài

                            Kéo ngược bước chân em

Trả lại con số không tròn chứa cuộc đời méo mó

Em ra đi

Con đường bỏ ngỏ

Dấu chân yêu.


 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn