Chuyện Chúng Mình



Gương vỡ rồi lành lại được chăng ?

Chẳng thể!

Chúng mình là gương ư?

Không thế!

Đôi ta chỉ là đất thôi.


Chỉ là đất mặn hạt mồ hôi

Trên cánh đồng phù sa bồi - lở

Tháng tư về rắc nắng vàng mọi nẻo

Cạn mạch nước ngầm, nứt nẻ ruộng khô.


Mỗi chúng ta chơ chỏng, bơ vơ

Xây xước mẩy mình - cọ xát

Còn lại rất đau, chua xót...

Gió bụi đồng hoang phủ cát

Mờ mịt, tăm tối mặt mày.


Mong một ngày vần vũ chân mây 

Dội nước mưa ngọt mát

Chan chứa về đồng, lùa chân bụi cát

Chảy phù sa hàn gắn thương đau

Cho cỏ cây thắm sắc, khoe màu

Nứt nẻ thương đau chỉ là dĩ vãng./.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn