Chờ Mùa Hoa Cải


Có một tình yêu

Mang tên người ở lại

Chăm chút

Nâng niu

Đến ngày ra đi mãi mãi

Mang theo

Chờ đợi

Miên man.


Có một ánh mắt chứa chan

Khát khao tình yêu của mẹ.


Người đàn bà

Ra đi

Bỏ lại sau lưng

Tiếng cười con trẻ

Giọng cha ru hời

Thay mẹ từng đêm.


Cha giận mình

Không giữ được trái tim

Của người mình hằng yêu dấu.

Ánh mắt con

Trong veo

Chẳng đủ làm nơi chôn dấu

Ham muốn tầm thường

Hư ảo lợi danh.


Con lại thay cha 

Trồng vườn cải xanh

Thay cha

Đợi ngày hoa trổ vàng màu nắng

Đợi mẹ về

Từ niềm đau sâu thẳm

Khắc khoải mỏi mòn

Dẫu biết mong manh.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn