Chiều Ba Mươi


Những cánh hoa bé tí

Đủ hình

Đủ màu

Vũ Nữ vàng

Hồ Điệp tím

Địa Lan trång

Như em.


Chiều 30 

Khi anh về bên kia cầu Sài Gòn

Sum vầy

Bên mâm cơm gia đình

Đón tết



Hồn em 

Rỗng tuếch

Tím đẫm đau thương

Vàng phai li biệt

Trắng phếu hư không.


Cách một con sông

Anh

Đã thuộc về thế giới xa xôi

Còn em

Là phút dây luyến tiếc.


Nhìn những nhành Lan

Rung rinh

Đón gió xuân

Khoe lộc biếc

Bất giác mĩm cười

Em

Đợi

Một mùa xuân mới

Không anh.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn