Biển


Gió

Phiêu lãng

Thổi anh về nơi ấy

Xa nghìn trùng

Tay níu vợi tình yêu.


Cát

Lặng im

Vùi nỗi đau vào đất

Ngàn năm ôm ấp

Ngàn năm


Sóng

Vô tình

Mơn man bờ biển mặn

Hôn cát nồng nàn

Âu yếm lả lơi.


Biên

Là anh

Là ánh mắt khoé môi

Là cơn gió mơn man bờ tóc rối

Là cơn sóng

Em ngàn năm đợi

Vỗ về rồi lại bỏ ra khơi .


Kẻ tình si ngốc nghếch

Em tôi

Vùi giông bão

Vào mắt hiền

Biển lặng./.


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn