YÊU THƯƠNG ĐÃ CŨ

 


Anh ạ!
Em chẳng biết mình tồn tại trên cuộc đời này là vì điều gì nữa.
Bởi trên môi đã tắt những nụ cười
Và trong tim đã héo úa tàn hơi
Yêu thương đã là ngày xưa cũ.

Người đàn bà trong em vốn dĩ cầu mong ấp ủ
Yêu và được yêu không toan tính đo lường
Hạnh phúc đong đầy bằng những chiều buông
Được ghé mái đầu tựa nương sau bao mệt nhọc.

Vậy mà
Em vẫn chưa hết ngác ngơ bởi sở thích dị thường kỳ quặc
Của anh - người em gọi bằng chồng
Của anh - người em từng hi vọng đợi trông
Sẽ đi cùng em cho hết quãng đời còn lại.

Vấp váp bao lần, sao không hết ngu ngơ khờ dại
Em lạc bước mình vào mớ bòng bong
Sống làm sao đây khi tình nghĩa vợ chồng
Được đo đếm không bằng yêu thương nâng giấc?

Thôi,
Anh cứ sống chung với tình yêu bất tận
Là bạc tiền, đất cát, nhà xe
Em sẽ ẩn mình vào những đam mê
Trò chơi chữ và câu thơ ngạo nghễ.

Cứ vậy nhé a
Mình rời xa buộc ràng sau ngày hôn lễ
Ta lại là ta
Tìm lại nụ cười

Ta lại là ta

Dạo bước rong chơi

Trò cút bắt tình yêu người giữ lấy.



24/5/2017

 

 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn