Vẹn Nguyên Những Mùa Đông

  




Thôi nào nhớ chi mấy thuở mùa đông

Dáo dác đợi ai người xưa quán cũ

Góc phố lặng thầm, áo khăn bỏ ngỏ

Mặc ai mỏi mòn giông gió thành Vinh.

 

Mùa đã qua mấy bận, người sao mãi lặng im

Cho tê tái đôi làn mây tóc rối

Nỗi nhớ nào bùng lên từ đống tro tàn nguội

Đốt lòng thương những chờ mong.

 

Ai đó đi về qua những mùa đông

Xin giữ lại chút môi hồng xưa cũ

Mặn mòi ai say, thương mùi quyến rũ

Tội tình chi người, mấy chữ truân chuyên.

 

Tất cả qua rồi, chỉ mùa đông là cứ vẹn nguyên

Cái lạnh cắt da khiến ai thèm hơi ấm

Nỗi nhớ không đâu bỗng ùa về thấm đẫm

Hoen khóe mắt mềm, rưng rưng trang thơ.

                                              17/12/2015

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn