Đôi khi
phớt đời một chút
Để nghe lòng mình thênh thênh
Thả hồn đi hoang giây phút
Bỏ sau lưng những chênh vênh.
Đôi khi nụ cười
nhẹ tênh
Mà dòng đời như cỏ úa
Cõi lòng bộn bề như thuở
Mùa thu ngưng trên mi buồn.
Mà sao mây
trời cứ tuôn
Hắt hiu lối về vàng võ
Mặc cơn mưa chiều bỏ ngõ
Giọt nào lên môi run run.
Ừ thôi bỏ
màu tóc mun
Ta nhuốm mình màu hoa lá
Bỏ mùa thu vàng hối hả
Về nơi vang rộn tiếng cười.
22/9/2017
Chuyên mục:
Thơ