Trầm Tích Không Lời

 



Em không còn phải giận hờn anh
Có phải vì em không nhớ
Hay bởi vì anh đã hoà vào hơi thở
Miên man theo ngọn gió lành.

Trước mỗi ban mai xanh
Em cứ mặc định rằng anh là tia nắng vàng óng ánh
Rọi vào trái tim dại khờ đôi lời kiêu hãnh
Em lẳng lặng cúi đầu.

Tình yêu của anh biết mấy nông sâu
Hỏi ngọn gió kia có nào hay biết
Em thì cứ dặn lòng lời yêu anh da diết
Như lòng sông trầm tích không lời.

Như sóng kia hát khúc à ơi
Ru tình nhé một đời ngào ngạt
Ru mình nhé dẫu lòng tan tác
Ru nhé, ru hời… ru ai .. ru ai...

03/6/2016

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn