Động Thu


 

Mẹ bảo em

Sao mà ngày lễ

Chẳng chịu ở nhà

Giang nắng chi xa

 

Nhoẽn miệng cười trừ

Giả lả loa qua

Em trốn biệt để chẳng ai nhìn thấy

Ánh mắt tủi hờn

Bờ môi khát cháy

Dư vị cuộc đời

Mặn chát, mưa sa.

 

Có một điều,

Chỉ em mới nhận ra

Mẹ ngồi chong chong suốt đêm không ngủ

Những lo toan mai này mẹ cha về nơi tiên tổ

Ai sẽ cùng em trên chặng đường đời

 

Chỉ còn lại em

Chống chếnh, chơi vơi

Dù vẫn môi son, nụ cười hoa nắng

Vẫn đi về

Một mình lẻ bóng

Ai đón, ai đưa

Ngày gió trở mùa?

 

Cũng như hôm nay

Ông trời ẩm ương dở nắng, dở mưa

Ướt mềm hai vai, môi thì khô ráp

Anh ở nơi nào

Có nghe khúc hát

Chất chứa yêu thương,

Khao khát

Không lời.

 

Về đây nhé

Chúng mình nên đôi

Ánh mắt, làn môi trao lời thề nguyện

Chắc mẹ sẽ vui, lại mắng yêu: "Vẽ chuyện,

Cứ sống yên vui cho mẹ được nhờ!"

 

Phận làm con mà em cứ ngu ngơ

Có mỗi việc yêu đương

Neo bờ hạnh phúc

Mà cũng long đanh mãi không làm được

Giấc mộng bình thường mong manh như sương

 

Đêm nay

Trăng vỡ nhoà gương

Động thu đầu ngõ

Đầu giường chiếu chăn...

 

02/9/2018

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn