Nỗi Nhớ Mênh Mang

 


 

Vậy là mùa thu đã về qua ngõ

Gốc bàng không dưng lá đỏ đầy cành

Gió cắc cớ gì phất phơ áo mỏng

Ai còn về lối cũ nữa mà mong.

 

Thu chớm đầu cành, phượng kết trái xanh

Mưa sụt sùi thương đoá hoa nở muộn

Cây lá vào mùa lên gam vàng suộm

Nhuốm cả con đường in dấu ngày xưa.

 

Thu lại đến rồi, anh có về chưa?

Nhớ mang cho em bài thơ ngày cuối

Chép vội lời yêu lẫn bao lời tình tội

Nhạt nhoà mi thưa, chẳng kịp ghép vần

 

Hạ đi rồi, xin em chớ bâng khuâng

Anh gọi thu về dẫu bao cách trở

Dệt tặng em chiếc khăn choàng màu nhớ

Ấm áp, nồng nàn như hương thương thương.

 

Thu đã cùng em qua mấy đoạn đường

Qua mấy ngõ yêu thương, hờn giận

Qua mấy mùa cách chia lận đận

Nỗi nhớ ùa về mênh mang, mênh mang.

 

02/8/2018

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn