Anh yêuYêu anh
Hai khái niệm có chung là một
Khi anh
Là người đàn ông quen thuộc
Làn da, hơi thở trong nhau
Khi hai ta chung một mái đầu
Dúi mình trong chăn bông mùa đông ấm lạnh
Khi cơn đê mê tận cùng dục vọng
Thoả nỗi khát cuồng Adam, Eva.
Có lúc nào chúng mình chia xa?
Là khoảnh khắc anh đi về phía ấy
Cõi lung linh không gì đốt cháy
Chẳng bụi trần nào vai anh vương mang
Là giây phút nào trong anh hoang mang
Giằng xé đắn đo bỏ buông trần thế
Hay mở rộng trái tim lắng nghe dâu bể
Tiếng nấc nghẹn ngào, mắt em ứa lệ
Yêu anh
Anh yêu.
Thượng đế sinh ra em là để anh yêu
Để vườn địa đàng dấu in chuyện tình huyền diệu
Để em mãi là nàng Eva đẹp xinh yểu điệu
Anh đưa em qua thế giới loài người.
Đức phật sinh ra em với nụ cười tươi
Là để tặng anh dệt cuộc đời đủ đầy yêu thương, hờn giận
Để mình nắm tay vượt qua trầm luân khổ hận
Cùng nếm hoa thơm, trái ngọt cuộc đời.
Thế gian này là một cuộc dạo chơi
Thoáng chốc trăm năm nên đâu có thời gian đắn đo nghĩ ngợi
Sao chẳng hết lòng yêu thương trao gởi
Nếu đủ duyên rồi, anh tu tập kiếp sau.
Chỉ tại kiếp này
Mình sinh ra là để cho nhau.
03/11/2019
Chuyên mục:
Thơ