Khi Yêu Ai Chẳng Dại Khờ



Chỉ một ngày anh quên nhắn tin

Là trăm ngàn nhớ thương thành sông thành suối

Sông chở nỗi niềm đầy vơi hờn dỗi

Suối tuôn dòng róc rách lệ rơi.


Chỉ một ngày anh theo gió muôn nơi

Ghẹo lá, trêu hoa, quên lời hò hẹn

Là hôm ấy trời buồn, mây ngập ngừng bẽn lẽn

Sụt sùi mưa tuôn mênh mang.


Chỉ một ngày thôi mà vũ trụ hoang mang

Em nghi ngờ cả ánh hào quang những vì tinh tú

Nhấp nháy trên kia có chứa mầm tình phụ

Như thói trăng hoa của kẻ đa tình.


Em trầm mình trong mỗi bình minh

Lăn lóc mệt nhoài sau đêm trằn trọc

Anh ở nơi đâu mà suốt ngày hôm qua im bặt

Bỏ em trông ngóng, đợi chờ.


Chỉ một ngày mà nỗi buồn làm khổ vần thơ

Úa nhàu cả giấc mơ dệt còn giang dở

Chớp hàng mi cong, giọt buồn rơi vào miền nhớ

Nênh nổi rơi vào tim cơn hoang mang.


Yêu mà làm chi cho não trạng căng tràn

Tim ngạt thở, chạy bội lần công suất

Hồn lên gió, theo mây rồi không phanh tuột dốc

Ngơ ngác, thẫn thờ khi anh nơi đâu.


Yêu là dại khờ, ngốc nghếch rất sâu

Chẳng biết ...


25/7/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn