Bỗng một ngày con chợt nhận
ra
Đã bao lâu rồi
Con không viết bài thơ
nào tặng mẹ
Tặng tháng ngày mẹ còn
son trẻ,
Tặng những nhọc nhằn, vất
vả, sớm trưa.
Con chợt nhận ra trên vầng
trán lưa thưa
Loà xoà, phất phơ tóc mai
bạc trắng
Như màu thời gian in tình
yêu sâu nặng
Trắng xoá mái đầu, mẹ giống
hệt bà tiên.
Ánh mắt mẹ vẫn trìu mến dịu
hiền
Âu yếm nhìn con mỗi khi mắc
lỗi
"Tổ cha cô, già rồi
mà không biết tội,
Cứ để mẹ buồn, như con
nít ấy cơ!"
Mắt mẹ giờ thì đã rất mờ
Nhìn con mà cứ như là ảo ảnh
Lưng còng còng, gan bàn
chân thường lạnh
Con xoa dầu giữ ấm mẹ lại
trêu.
"Xoa làm chi, mẹ còn
khoẻ rất nhiều
Làm về mệt cứ lên phòng
ngơi nghỉ!"
Và cứ vậy, mẹ bao dung, bền
bỉ
Bếp núc, cửa nhà, chăm
sóc chúng con.
Quá nửa đời người, con
đâu còn son
Đã viết bao bài thơ tình
tặng kẻ dưng người lạ
Người ta chỉ tốn đôi lời
đon đả
Vài bận đón đưa rồi bỏ lại
ưu phiền.
Con cứ như đứa trẻ rơi
vào bẫy bình yên
Đâu ngờ là bão giông lại
gồng mình lầm lũi
Mẹ xót lòng, lại chăm chiều,
an ủi
Nước mắt nhuộm màu gối mỏng
đêm đêm.
Mẹ thương con
Phận đàn bà liễu yếu,
cành mềm
Có gồng mình bao nhiêu vẫn
là phái yếu
Có kiên cường bao nhiêu
thì cuộc đời vẫn thiếu
Một bờ vai đủ rộng lớn
bao dung.
Con thành công, mẹ vỡ oà
rưng rưng
Màu hạnh phúc rỡ ràng
trên ánh mắt
Con khổ đau, mẹ vỗ về, bảo
bọc
Suốt cả cuộc đời, không
tiếng thở than.
Nếu ông trời cho con châu
báu bạc vàng
Con xin đổi để mẹ đừng
đau ốm
Mẹ chẳng ưa ngọt ngào,
vui chơi, đưa đón
Chỉ cần thấy con cười nói
sớm hôm.
Con biết mẹ sẽ vui
Khi bài thơ nói hộ lòng
con
Lời yêu mẹ từ trái tim
sâu thẳm
Lời hối lỗi, hơn nửa đời
lận đận
Lời cầu mong mẹ khoẻ thật
nhiều.
Mùa Vu lan về
Mùa báo hiếu
Mùa ngâu
Như lòng con mát cơn mưa
buổi chiều
Tháng Bảy.
04/8/2018