Xin người đừng có lặng câm


Em có được buồn không anh

Khi lòng tái tê nỗi nhớ

Muốn gào thét một cái tên mà sao không thể

Anh đi như áng mây trời.


Những hạt nước mắt cứ chực rơi

Khi em nhớ anh mà không được khóc

Chúng mình xa nhau vừa bằng tiếng nấc

Nghẹn ngào rơi giữa thinh không.


Khi nhớ anh, em thường tưởng tượng mông lung

Xâu chuỗi tất những bất thường bữa trước

Nhưng nào dám tin câu trả lời, mà lại ước

Đáp án của em chỉ toàn là sai.


Giăng mắc ngập lòng biết tỏ cùng ai

Lại thương câu thơ oằn mình gánh gồng hờn tủi

Nhung nhớ, giận hờn, xót đau, lầm lũi

Buồn thương chất chứa cuộc tình.


Xin đấng chúa trời cứu rỗi hiện sinh

Cho em được quên đi tháng ngày trìu mến

Cho phút giây trong nhau hoà quyện

Chỉ còn là khoảng trống hư không.


Em xin người đừng có lặng câm


24/7/2019

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn