Say say bốn mùa


Ừ mùa sen đã cạn

Ai đi cùng mùa thu

Thạch thảo vương màu tím

Nỗi nhớ thương mịt mù.


Ừ thì đôi kính cận

Ừ nụ môi đượm buồn

Lòng ta thì hối lỗi

Đợi chờ làn mây buông.


Mây tựa như màu khói

Mắt em cay nhạt nhoà

Mà sao ta ngốc vậy

Chẳng có khăn mùi soa.


Em giận ta suốt cả

Mùa thu rồi đông qua

Ta bẽ bàng băng giá

Đợi xuân mang mùa hoa.


Đợi em cười ấm áp

Cho ta đan tay gầy

Bốn mùa thương quá đỗi

Tình hay thơ say say...


24/8/2017


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn