Phạm Phương Lan
Tổ quốc bao dung đón em về chở che như lòng mẹ
Dẫu dòng đời xót xa dâu bể
Con cái nào chả có lúc lầm lỡ bước sai.
Chỉ thương em khi ra đi cường tráng hình hài
Đánh cược thanh xuân hão huyền nơi xứ lạ
Bất chấp hiểm nguy, tương lai mờ mịt quá
Loáng thoáng mĩ miều từ miệng lũ cò hôi.
Chúng vẽ ra viễn cảnh ngày mai như vì sao đổi ngôi
Mà sao em chẳng giật mình tỉnh mộng
Thiên đường nào bằng quê hương đầm ấm
Nơi khói cơm chiều thơm ngát rạ rơm.
Nơi có ông bà, cha mẹ, đàn em
Có người yêu hẹn hò sau ngày làm ăn vất vả
Đất nước dẫu còn bao điều chưa vẹn toàn tất cả
Nhưng mãi là nơi máu mủ ruột rà.
Nếu chọn đi, sao không chính ngạch vươn xa
Mà lủi chui xe thùng, rừng rú
Nơi sinh mạng con người thua bầy hoang thú
Tiếng nói em cũng vô vọng không lời.
Con đường em đi không thấy tuyết rơi
Không thấy khăn bông, má hồng ủ ấm
Chỉ có thịt da em đóng băng lạnh cóng
Tứa máu tay cào trong container.
Cha mẹ đón em lòng dạ thẫn thờ
Nước mắt cạn khô sau bao ngày trông ngóng
Tổ quốc giang vòng tay bồng ẵm
Ủ em vào lòng đất ấm bao dung.
Dẫu cho cay đắng khôn cùng
Đón em về giữa mênh mông tình đời
Xứ người lạnh lắm ai ơi
Về lòng đất mẹ bùi ngùi thương yêu
Cầu mong sớm sớm chiều chiều
Hương hồn em sớm tiêu diêu suối vàng.
28/11/2019