HƯƠNG NẾP BÀN CHÂN
Phạm Phương Lan
Bàn chân đi khắp nẻo
Cô độc chặng đường xa
Chiều buông trên Tam Đảo
Lại nhớ hương quê nhà.
Bàn chân vương bụi bặm
Không giấu được gót ngà
Dáng gầy mong manh lắm
Lòng này càng xót xa.
Ta mơ làm đôi dép
Em xỏ ngón kiêu sa
Ta mơ làm cỏ biếc
Hôn bàn chân em qua.
Ta mơ căn phòng hoa
Đón em về mỗi tối
Ráng chiều nghiêng hắt vội
Lên tóc em phiêu bồng.
Em về cùng ta không
Xúm xít bên góc bếp
Dậy như là hương nếp
Quyện nồng nàn môi thơm.
05/7/2019
Chuyên mục:
Thơ