ĐÊ MÊ HOANG ĐÀNG

 


 

Phạm Phương Lan


Mùa thu em thì áo trắng

Mà vàng rắc rơi đầy sân

Ráng chiều bừng lên sắc đỏ

Mắt em lúng liếng cầu vồng.


Trời thu bồng bềnh màu nắng

Mây giăng lãng đãng xa gần

Dáng ai khuất sau chiều vắng

Tan trong sương thu mong manh.


Cớ sao nỗi nhớ là anh

Mở nghìn mắt đêm nhức nhối

Bật tung ngực đêm bổi hổi

Nát nhàu đê mê hoang đàng.


Cớ sao bóng tối phũ phàng 

Giấu chôn địa đàng khát vọng

Thu gieo chi niềm mơ mộng

Ngập lòng mưa rơi mang mang.


22/9/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn