Phạm Phương Lan
Em là cô gái nhỏ
Về thăm buôn làng mình
Mẹ dẫn lên thang cái [1]
Ngôi nhà sàn xinh xinh.
Em là cô gái nhỏ
Anh thương mến thật tình
Mẹ ân cần nhóm bếp
Khói quyện bàn tay xinh.
Khói thơm mùi lam nếp
Khói thơm vùi bắp nương
Khói quyện mùi da rạm
Mùi tóc người em thương.
Khói bếp chiều vấn vương
Men rượu cần chếnh choáng
Nhịp cồng chiêng bảng lảng
Say lòng em mất rồi.
Say rượu nồng chơi vơi
Hay mắt anh rực lửa
Bờ vai trần vạm vỡ
Đam Săn giữa đời thường.
Đam Săn của rẫy nương
Của bản làng yên ả
Của em ngày mới lạ
Nơi Tây Nguyên đại ngàn.
Tây Nguyên mùa gió sang
Đông chớm về trên bản
Chiếc leng [2] thêu buổi sáng
Mẹ trao em ban chiều.
Có phải là mùa yêu
Lòng ngượng ngùng cắc cớ
Dã quỳ e ấp nở
Thắp vàng ươm triền đồi.
Em cô gái miền xuôi
Lên bản anh ở lại
Mẹ dành cầu thang cái
Đón người thương anh về.
01/11/2019
P/s:
1. Cầu thang cái: Đồng bào Ê đê dành cầu thang cái cho chủ nhà (phụ nữ: bà, mẹ, con gái...), thể hiện chế độ mẫu quyền. Đàn ông đi chiếc cầu thang đực, nhỏ hơn. Chỉ có khách quý mới được người phụ nữ chủ nhà mời lên nhà bằng thang cái. Còn lại đều phải đi lên nhà bằng thang đực.
2. Leng: Váy của phụ nữ Ê đê.