Phạm Phương Lan
Cố gái ấy bước ra
Từ công sở, spa, hay là căn hộ nhỏ
Điệu đà
Mình em
Không kẻ tháp tùng
Không một bờ vai
Không có cả những yêu đương hẹn hò mỗi tối.
Cô gái ấy là ai
Sao một mình một lối
Tất bật sớm hôm, sấp ngửa với đời
Ngoài cái ba mươi, mẹ cha than thở cũng đã cạn lời
Ngõ tình duyên càng thêm xa lạ
Cơm áo, gạo tiền
Công danh
Đẩy tháng ngày hối hả
Chống chếnh mệt nhoài, mơ ấm một vòng tay.
Cái tuổi xuân thì cứ chạy như bay
Nghiêng tối à ơi
Mơ tiếng cười con trẻ.
Mấy bận dở giang
Đôi lần lỡ duyên làm mẹ
Còn lại gì sau giông bão khoác áo yêu thương.
Em ghét ghê
Mấy gã trai buông lời tán tỉnh qua đường
Càng chẳng để tâm tới phường nhố nhăng trăng gió
Người em mong chờ trao gởi yêu thương có hay không không có
Giữa cuộc đời này
Ấm áp, mê say.
Một nửa của em có ở đâu đây
Hãy đến nhé, cùng thu vàng nắng ấm
Nắm lấy bàn tay ngoài ba mươi,
Nghe vụng về lời thương cất lên từ chai sần, gân guốc
Để thấy bồi hồi
Gấp gáp
Cuồng si.
Gái ngoài ba mươi dẫu có mấy kiêu kỳ
Vẫn dại khờ yêu
Dại khờ tin
Dại khờ trao tất thảy
Rồi vẫn dại khờ đắng cay nhận lấy
Cuộc tình nồng vội vã ly tan.
Đau khổ vì đâu sao cứ vương mang
Em gồng mình đứng lên
Đơn thân làm mẹ.
Kể từ nay
Hạnh phúc giản đơn chỉ là mong con khỏe
Bập bẹ, bi bô
Giọng cười nắc nẻ
Ngập tháng ngày yêu,
Thương đến vô bờ.
Em cứ thản nhiên, xinh đẹp đến bất ngờ
Sau tất cả thị phi
Gai góc.
Làm mẹ đơn thân được nhiều hay mất
Chỉ em là rõ nhất mà thôi
Vừa làm mẹ, vừa làm cha
Em hoàn tất hai vai
Ngày con ốm vất vả xuôi rồi ngược
Mắt có trũng sâu, vẫn thấy mình hạnh phúc
Nụ cười trẻ thơ – thần dược cuộc đời.
Em là ai, mà tôi cứ cứ bồi hồi
Lòng nghiêng ngã
Bởi
Ánh nhìn kiêu hãnh.
23/8/2016