Phạm Phương Lan
Vạt áo chiều bay qua mùa thu
Cơn gió lòng sắt se nỗi nhớ
Bờ môi son mọng thơm giọt thở
Quyện tròn tê tái trong nhau.
Có một chiều đông chớm mắt nâu
Ngực trần run run đôi gò vụng dại
Giọt mi ấm lăn dài rơi rơi mãi
Giá lạnh về đâu côi cút trâm cài.
Có một mùa thương xót đôi vai
Xơ xác quai xanh mỏng manh gầy guộc
Mái tóc bồng quên thướt tha là lượt
Phấn nhạt, son nhoà quên trước lược gương.
Có một mùa thương thật là thương
Em vùi mình làm con ốc nhỏ
Ta khật khưỡng nhặt tìm từng góc phố
Em trốn nơi nào cho ta hay chăng?
12/11/2020
Chuyên mục:
Thơ