Phạm Phương Lan
Em cầm cả mùa xuân
Đi xuyên qua miền nhớ
Em cầm cả tình tôi
Đi qua bao cách trở
Tim tôi thì nghẹt thở
Chiều giăng ngang nỗi buồn
Trách chi vạt mây buông
Tím thẫn thờ mắt biếc
Trách chi lời tiễn biệt
Em đi như gió ngàn
Thu qua rồi đông sang
Sắt se quàng sợi nhớ
Bờ môi khô nức nở
Cạn ly bôi rượu đào.
Em về hay chiêm bao
Mắt tôi nhoà sóng sánh
Nụ hôn say bất tận
Dâng tràn lên mi cay.
Em về cả trời mây
Oà xuân thì rạo rực
Ngày xanh ngời nao nức
Chuốc tình này ngất ngây.
03/12/2018
Chuyên mục:
Thơ