CHƠI VƠI NGÀY NHỚ

 


Phạm Phương Lan


Có những ngày nỗi nhớ lên cơn

Quay quắt, ngổn ngang, thét gào ai biết

Môi mím chặt mà tim thì rên xiết

Nhói lòng nhắc một cái tên.


Có những ngày nỗi nhớ lên men

Cháy bỏng, khát khao một lần gặp gỡ

Người mãi tận phương nào cách trở

Mà cứ cồn cào thương nhớ khôn nguôi.


Có những ngày ta và nỗi nhớ buông xuôi

Nhất định không, ngàn lần không thèm nhớ

Sáng tới chiều chỉ một câu nhắc nhở

Ta chẳng nhớ người, chẳng nhớ người đâu


Ta chẳng nhớ người dù đến tận đêm thâu

Mặc hơi ấm bàn tay xù xì gai góc

Mặc mắt nhìn, bờ môi như mời mọc

Ta cứ mặc người, không nhớ người đâu.


Có những ngày, (hình như từ rất lâu)

"Ta không nhớ" đã thành câu niệm chú

Tên của người mặc nhiên vào giấc ngủ

Chẳng cần nhớ nhung, quay quắt, bời bời.


Có một ngày, 

Nỗi nhớ chơi vơi


22/11/2018


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn