Phạm Phương Lan
Sáng lanh canh HẺM nhỏ
Bao nhiêu là âm thanh
Anh ngẩn ngơ đợi mỗi
Giọng em nói ngọt lành.
Giọng con gái Sài thành
Dễ thương như làn gió
Rót vào tim ai đó
Lời ngọt ngào mê say.
Tôi đi khắp đó đây
Vào Nam rồi ra Bắc
Về xuôi rồi lên ngược
Nhớ ôi chao HẺM này.
Bởi vì em, có hay
Tà áo voan mỏng mảnh
Bờ vai thon ám ảnh
Ngợp hồn tôi thẫn thờ.
Em là thật hay mơ
Tíu tít qua HẺM nhỏ
Tôi thẫn thờ đứng đó
Đợi em hoài, em ơi.
08/12/2018
Chuyên mục:
Thơ